MỨC ĐỘ SINH TỒN:
Cấp 5
- {$one}
- {$two}
- Thực Thể Mạnh
Mô Tả:
Level 32 là một khu rừng tối đen trải dài vô tận dưới ánh trăng lưỡi liềm của bầu trời không sao. Trên những tán cây của level này có treo vài bộ xương, những bộ xương nhợt nhạt sáng lên dưới ánh trăng huyền ảo, kêu lách cách trong gió. Vài người kể rằng họ còn nghe được tiếng nói của những bộ xương. Đôi khi chúng sẽ nói về cuộc sống trước kia hay những lời đoán trước về tương lai của họ. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là tiếng gió rít qua chiếc hộp sọ ấy tạo ra một ảo tưởng rằng sự sống vẫn còn tồn tại đằng sau hốc mắt trống rỗng của chúng thôi.
Ngoài những bộ xương ra, chỉ có duy nhất một thực thể tại level; một bản thể nhưng có hai hình thái. Hình thái đầu tiên là Belle, một người phụ nữ có làn da nhợt nhạt với mái tóc đen, mặc một chiếc váy màu cam phong cách từ thời Victoria và trên mặt có vẽ hình xương. Belle không nói nhưng cô hay vẫy gọi các lữ khách đi theo cô như một dấu hiệu dụ con mồi. Nếu những lữ khách cứ đuổi theo cô cho đến khi mất dấu, họ sẽ nhanh chóng trở thành hình thái khác của cô, Nữ Cốt Vương.
Nữ Cốt Vương là một bộ xương cao lớn, có mặc một bộ váy đen rách rưới. Cô là một sinh vật mạnh mẽ và gần như kiểm soát được toàn bộ địa phận của mình. Nếu bạn tôn trọng cô, cô ta sẽ để bạn đi, nhưng nếu bạn làm ngược lại, cô sẽ ra lệnh cho cây cối chặt đứt toàn bộ tay chân của bạn trong một giây. Hoặc tệ hơn nữa là cô sẽ chơi đùa với bạn, để bạn chạy, để bạn nghĩ rằng mình có thể trốn thoát cho đến khi bạn không thể chạy được nữa, rồi cô sẽ khiến mặt đất nuốt chửng bạn hoàn toàn, tan xương nát thịt không còn một mảnh xương khi bạn tỉnh lại.
Lối Vào Và Lối Thoát:
Không ai chắc chắn biết được cách để vào Level 32. Có vẻ như bạn sẽ phải đi lạc trong một khu rừng tối tăm. Một vài người sống sốt đã kể rằng họ đã đến đây từ Frontrooms. Những điều chúng ta biết được là một khi bạn nhìn thấy những bộ xương được treo lơ lửng trên cây, bạn sẽ không thể thoát ra cho đến khi gặp được Nữ Cốt Vương, và vào khoảnh khắc đó, số phận của bạn phụ thuộc hoàn toàn vào cô ta.
Những người được Nữ Cốt Vương thả đi sẽ tỉnh dậy tại một khu rừng khác tại Backrooms như thể tất cả những gì họ đã trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng nó lại không phải là mơ.
Một lữ khách duy nhất phiêu bạt qua khu rừng sương mù, để tìm kiếm địa phận của Nữ Cốt Vương. Cô không phải là người đầu tiên đi tìm khu rừng bị bỏ rơi đó song cũng có rất ít người đến được đó trước cô, vì trong tâm trí của họ, không ai lại muốn mạo hiểm như những con người đã trở thành con mồi của Nữ Cốt Vương cả.
Có lẽ cô đã đi ngược lại lí trí. Phải chăng đó chính là động lực để cô tiếp tục. Cô phải nếm trải sự đau buồn; giọt lệ không ngừng chảy dài trên má khi cô không thể thoát được khỏi ký ức không thể quên được về người đó.
Hoặc có lẽ cô đã đi theo lí trí. Việc mất đi tình yêu của đời mình đã khiến cô nhận ra điều mà cô ưu tiên thực sự đang ở đâu. Để nhận ra rằng có một thứ còn quan trọng hơn cả cuộc đời ngắn ngủi của cô. Những con người còn quan trọng hơn cả chính mình.
Cô nhìn thấy những bộ xương được treo lơ lửng trên cái cây trước mắt. Như ngôi sao ban mai đánh dấu cột mốc hoàng hôn, nó bắt đầu xuất hiện nhiều hơn nữa. Hàng trăm bộ xương được treo trên cây trong tầm mắt. Cô vẫn đi tiếp.
Tiếng lá khô đánh thức cô khỏi cơn mê khi cô nhìn thấy một bóng người mặc váy cam phía trước. Hình bóng đó chạy vào màn đêm. Cô đi theo, cho đến khi bóng người khuất dạng và chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp mặt sắp diễn ra.
"A, a một con người đang đau khổ," một giọng nói trầm ấm, nữ tính phát ra từ miệng của một bộ xương trần trụi treo trước mắt cô.
Cô quỳ xuống, biết rằng mình phải thật cẩn thận nếu không sẽ chết mà chưa hoàn thành ước nguyện.
“Thật trang trọng làm sao,” Nữ Cốt Vương gọi cô. “Hãy nói đi, cô có nghe thấy tiếng hát của người đàn ông đang treo trên cây đó không?”
Một câu hỏi kì lạ. Cô cẩn thận lắng nghe nhưng cũng chỉ thấy tiếng gió rít qua những nhánh cây. Cô cố đứng lên, nhưng lại không thể di chuyển bởi sự ràng buộc đó, Nữ Cốt Vương giữ cô lại khi đang chờ đợi câu trả lời.
"Khô— ng," cô nghẹn ngào. "Họ— đang nói gì vậy?"
"Kể câu chuyện về những vị thần đã chết rồi hồi sinh, về những bậc đế vương hạ bệ, những vết rạch trên tấm thảm kết nối thế giới của chúng ta với thế giới tiếp theo. Và trước đó nữa. Họ nói về một kỉ nguyên mới. Tuyệt chủng và tái sinh, nhưng cô không hề quan tâm mấy điều đó, phải không?"
Cô lặng lẽ gật đầu, đã có thể đứng lên.
"Vậy cô đến đây để làm gì?" Nữ Hoàng hỏi cô.
"Tôi muốn lập một giao kèo. Lấy mạng đổi mạng."
Vị Nữ Hoàng bật cười.
"Và, nói đi, cô muốn trao đổi ai với ai?"
"Cuộc sống của tôi. À, không— Không chỉ cuộc sống, mà cả linh hồn tôi nữa."
"Ta đang nghe đây."
"Nếu cô làm cho người tình của tôi sống lại, tôi sẽ cho cô cả cuộc đời lẫn linh hồn tôi, và tôi sẽ phục vụ cô nhiều kiếp người."
"Tình yêu. Đúng rồi nhỉ. Tình yêu khiến chúng ta sẽ làm những điều thật dại dột, nhỉ? Vậy mà tôi cũng đã từng như cô, từ rất lâu rồi. Một kỉ niệm thời xưa cũ. Nên ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.”
“Cảm ơn.”
Và rễ cây mọc lên rồi kéo cô xuống, ở đây, một móng vuốt khác trồi ra khỏi một ngôi mộ không sâu. Một ngọn nến, đã tắt đi, rồi thắp sáng trở lại khi linh hồn cô đã bị ràng buộc bởi khu đất và rễ cây đã tạo lên mặt phẳng này. Đưa cô vào một màn đêm vô tận.
Và đây là lần đầu cô cảm thấy hạnh phúc, khi anh đã ra đi.