- Địa Hình Hoang Vắng
- Dạng Sống Thông Minh Hiện Hữu
- Thực Thể Thụ Động
Một nơi hoang tàn, và rất rất cam. Không từ ngữ nào có thể miêu tả nơi đó tốt hơn.
Level 99 là level thứ 100 của Backrooms.
Một bức ảnh chụp Level 99 . Lý do cho sự biến dạng hiện không rõ.
Mô tả:
Như đã nói ở trên, Level 99 mang một sắc cam bệnh hoạn và méo mó, dù bức ảnh chụp không được tốt lắm. Level này, theo cảm quan vật lý, là bình thường; cát không mềm và bầu trời không rắn. Level giống như một sa mạc cát đỏ và không có chu kỳ ngày/đêm. Bầu trời luôn có màu cam và dường như không bao giờ thay đổi . Cát ở Level 99 gần như không thể phân biệt với cát đỏ từ Frontrooms, ngoại trừ việc cát ở Level 99 cấu thành từ các kim loại bị oxi hóa. Cát có mùi kim loại đặc biệt và thường bao gồm đồng và sắt, đôi khi có những quặng không xác định.
Bản Ghi Âm số 1
bắt đầu bản ghi.
Arthur: Kiểm tra, kiểm tra.
Stanley: Hình như nó hoạt động rồi đấy!
Arthur: Tất nhiên rồi, ngài đội trưởngg hiển nhiên.
Arthur: Chết tiệt thật, hệ thống cứ tăng gấp đôi âm g’s khi tôi nói từ đội trưởng…
Stanley: Ồ, kệ việc đó đi, không phải chúng ta đang định đi vào con đường đó sao?
Arthur: Bình tĩnh đi chàng trai mít ướt, và lấy giùm tôi mấy cái mặt nạ phòng độc.
Stanley: Mặt nạ phòng độc? Tại sao chúng ta lại cần đến chúng?
[Arthur thở dài trong thất vọng]
Arthur: Lạy chúa, cái bầu trời chết tiệt có màu cam.
Arthur:Anh nghĩ chúng ta cần một cuộc thử nghiệm không khí để biết rằng nơi đây không an toàn để thở sao?
Stanley: Hợp lí đấy.
kết thúc bản ghi.
Khám phá:
Stanley và tôi đang ăn trưa, rồi đi dạo một vòng quanh Level 4, thì chúng tôi đụng phải một cánh cửa cách mặt đất khoảng ba mươi cm. Tôi chắc chắn lúc đó cánh cửa rất sạch sẽ, nhưng điều đó không quan trọng, mặc dù có một tấm biển được đóng đinh ở cửa với chữ “Ngạ Quỷ Trấn” được viết trên đó. Chúng tôi đã báo cho cấp trên về điều trên, và vì chúng tôi đã mang theo đồ phòng trường hợp khẩn cấp nên họ đã yêu cầu chúng tôi đi xem xét. Cánh cửa dẫn vào Level 99 hay "Ngạ Quỷ Trấn". Có một hiện tượng kỳ lạ cũng xảy ra với cánh cửa này, mấy thứ ảo lòi. Bởi vì không có khung cửa, nếu ta đi sau khung cửa trong khi nó đang mở, cánh cửa sẽ biến mất. Và nếu ta đi phía sau nó trong khi nó đóng cửa, thì bạn sẽ mong đợi điều gì, bạn sẽ đến được phía bên kia của cánh cửa.
Bản Ghi Âm số 2
bắt đầu bản ghi.
Arthur: Được rồi. Vì, tôi đã đi được khoảng hai km, nên tôi đã yêu cầu Stanley ở lại cửa để xem liệu hiện tượng biến mất có xảy ra đối với chúng tôi hay không. >
…
Arthur: Và, anh ấy đã radio cho tôi khoảng năm phút trước và nói rằng nó vẫn giữ nguyên và không khóa khi tôi đóng nó. Vì vậy, bây giờ tôi phải đợi anh ta đến được đây. Thở dài, ít nhất có cái cục bèo tấm này ở đây để-
Bèo Tấm: Này, tôi có tên đấy, nói vậy không hay đâu anh bạn. Mẹ tôi không đặt tên cho tôi để rồi mọi người không gọi nó. Trời ạ.
Arthur: … Ah, Tôi sắp điên rồi. Vậy, quý ngài Bèo Tấm, tên của ngài là gì?
Joseph: Tôi tên Joseph, và cho anh biết thêm. Anh không điên đâu, chưa, không. Tôi thực sự chỉ là một bụi cây khô héo có tri giác. Ngoài ra, làm sao anh biết họ của tôi là Humbleweed? Anh có phải là cảnh sát hay gì đó không, vì tôi thề là tôi chưa đụng tới một hớp rượu nào.
Arthur: Vâng, Joseph. Đây là một bài kiểm tra lại thực tế tốt đẹp. Cảm ơn
Joseph: Này, không vấn đề gì đâu, anh bạn, mặc dù anh có thể là một cảnh sát, tôi vẫn tôn trọng anh. Giờ thì tôi phải đi đây, vì tôi có một số công việc rất quan trọng với một cây xương rồng. Một buổi hẹn, anh biết đấy! >
Arthur: Chà, thế thì chẳng phải anh là người may mắn sao. Và tôi cũng nên đi sớm vì giấc mơ gây sốt này hơi quá so với khẩu vị của tôi.
[Arthur đứng lên và đặt một máy ghi âm dự phòng vào bụi cây khô héo có tri giác]
Arthur: Này, cho tôi hỏi một câu trước khi anh đi nhé?
Joseph: Hừm? Được thôi, anh hỏi đi!
Arthur: Anh có cảm nhận được…điều đó không?
Joseph: Ý anh là cảm nhận được làn gió chiều? Vậy thì tôi có! Giờ thì, tôi phải đi ngay! Chuyến xe của tôi đã đến rồi. Hẹn gặp lại anh vào một lúc nào đó, Arthur!
Arthur: Ừ, hẹn gặp lại- Chờ đã.Từ lúc quái nào mà tôi nói cho anh biết tên của tôi vậy?
Joseph: Chỉ là một lần đoán may mắn mà thôiiiii-
[Joseph Bèo Tấm tiếp tục nói “iiii” dù đang bị một cơn gió mạnh cuốn vào khoảng không]
Stanley: Huff, huff. Trời ạ! Tôi thực sự cần phải vận động nhiều hơn! Huff. Hy vọng tôi đã không làm anh phải đợi quá lâu?
Arthur: Đợi đã… nếu anh ở đây… điều đó có nghĩa là tôi vẫn chưa thức dậy,cũng có nghĩa là tôi đã không mơ ngủ…CÁI VỤ QUÁI QUỶ VỪA RỒI LÀ THẬT SAO?
Stanley: Huh? Anh bạn, anh đang nói cái gì vậy?
[Arthur tựa tay lên vai Stanley]
Arthur: Giữa tôi và anh Stan. Joseph chưa bao giờ tồn tại. Hiểu chứ?
Stanley: Nhưng ai-
Arthur: Shhhh. Chỉ cần đừng nói với Nick là được, hiểu chứ?
Stanley: uhh… được thôi?
[Arthur vỗ mạnh vào lưng Stanley]
Arthur: Tốt! Giờ, chúng ta đi đâu nhỉ? À đúng rồi!
kết thúc bản ghi.
Cộng đồng:
Ngạ Quỷ Trấn:
Chúng tôi chưa đến được nơi đó, nhưng chúng tôi biết là có thể nó tồn tại. Bây giờ chúng tôi đã đi được khoảng năm km, đã quá muộn để quay lại. Nhưng chúng tôi đã buộc một sợi dây vào tay nắm cửa trước khi chúng tôi rời đi, nó là một sợi dây thực sự dài mà MEG đã tìm thấy và cắt đứt dài khoảng 15 km và dày 10 cm, nó về cơ bản là một dạng sợi siêu bền. Và việc lắp vào đồ đạc của chúng tôi là một điều ngớ ngẩn và đặc biệt là vì kẻ bất cẩn Nicky đã đánh rơi thứ đó và nó bị bung ra. Mặc dù vậy, khi chúng tôi đến thị trấn, sợi dây có thể là một công cụ tìm đường hữu ích.
Bản Ghi Âm Số 3
bắt đầu bản ghi.
[Tiếng xáo trộn đột ngột]
Arthur: MẸ NÓ. CHÚNG TA ĐÃ PHẢI ĐI BỘ BAO LÂU RỒI??
Stanley: Woah Arthur-anh cần phải bình tĩnh lại đấy anh bạn.
Arthur: Bình tĩnh ? Bình tĩnh sao?? Chúng ta chỉ mới đi bộ được một vài giờ nhưng cảm giác đó giống như một cõi vĩnh hằng. Làm thế quái nào mà chúng ta biết được nơi này còn tồn tại? Giờ tôi thậm chí không còn phân biệt được đâu là mặt đất, đâu là bầu trời, đâu là mái tóc xoăn của anh nữa.
Stanley: Làm ơn hãy cố gắng thử bình tĩnh lại đi - xem này.Tôi sẽ gọi lại cho M.E.G. và nhờ họ gửi viện trợ.
Arthur: Ồ, điều đó sẽ rất hữu ích đấy! Họ có thể tìm thấy xác của chúng ta và dự đám tang của chúng ta ở ngoài này. >
[Stanley thở dài một cách nặng nề, tiếp đó là tiếng nhiễu của rađio]
Nhân viên M.E.G: Xin chào? Đặc vụ… Stanley và đặc vụ Arthur?
Stanley: Đúng vậy đó là chúng tôi- Nghe này, bọn tôi đang cần viện trợ.Việc khám phá “Dạ Quỷ Trấn” nhiều… // chuyên sâu // - hơn chúng tôi mong đợi. Tôi đang gọi điện để yêu cầu một nhóm đặc vụ hỗ trợ để đảm bảo rằng chúng tôi làm cho nó tồn tại. Bạn có thể làm điều đó cho tôi? >
Nhân viên M.E.G. : … Đã rõ, có ba đặc vụ đã sẵn sáng nhận nhiệm vụ, giờ tôi cần biết lối vào “Ngạ Quỷ Trấn” ở đâu.
Stanley: Lối vào ở Level 4, nơi xuất hiện một cánh cửa lơ lửng cách mặt đất khoảng ba mươi cm; ngay góc văn phòng ngay khu D98.
Nhân viên M.E.G: … Đã rõ, chúng tôi đã gửi họ đi trong lúc mà chúng ta đang nói chuyện.
Stanley: Cảm ơn anh rất nhiều.
[Stanley tắt rađiô và gói nó vào trong túi]
Arthur: Tuyệt, vậy khi nào tang lễ của chúng ta sẽ diễn ra? Chậc. Mà vì cái lí do chết mẹ gì mà chúng ta nghĩ rằng chạy vòng quanh sa mạc, khi đéo có một kế hoạch cụ thể nào, là một ý tưởng hay nhỉ ?
Stanley: Nghe này Art, Tôi đã không thật sự biết rõ anh. Nhưng hãy cố bình tĩnh lại đi, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này còn sống, nếu không chính tôi sẽ giết anh.>
Arthur: Tôi- Tôi…. Stan tôi-
Arthur:…
Arthur: Tôi- Tôi không biết phải nói gì nữa… xin lỗi cậu Stan, tôi đã đánh mất bản thân trong khoảng khắc.
Stanley: Thở dài Ổn thôi anh bạn,chúng ta là bạn bè vì lí do gì chứ? Ngay cả tôi cúng đang dần điên rồi này.
Stanley: Vì vậy tôi mừng vì anh đã tỉnh táo trở lại, dù chỉ là một chút,anh bạn à.
Arthur: Thở dài, Nhưng-
Arthur: Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tại sao chúng ta lại- Từ- Chờ đã… Stan! Stan nhìn kìa! Ôi chúa ơi, chúng ta làm được rồi!
Stanley: Không thể nào, không thể nào- Anh bạn,anh đang đùa đúng không?
Arthur: Stan. Làm sao tôi có thể hành hạ anh và tôi bằng một trò đùa như vậy chứ . Nhìn kìa!
Stanley: Ôi lạy chúa. Lạy chúa. NƠI NÀY THẬT SỰ TỒN TẠI!
Arthur: ĐÚNG VẬY NÓ THẬT SỰ TỒN TẠI! Phew. Nhưng hãy cẩn thận được chứ? Tôi không muốn chúng ta phải bỏ mạng nơi đây sau khi đã đi được một quãng đường dài như này.
Stanley: Hah, anh cũng vậy nhé anh bạn ngốc nghếch.
kết thúc bản ghi.
Cộng đồng (Cập nhật):
Ngạ Quỷ Trấn:
Đi vào khoảng mười hai km. Toàn bộ thị trấn trông giống như nó có diện tích khoảng bốn nghìn mét vuông? Điều đầu tiên đáng chú ý là có một bảng hiệu bằng gỗ khổng lồ; thể hiện một lời chào đón thân thiện
“CHÀO MỪNG TỚI NGẠ QUỶ TRẤN”
Lúc đầu, chúng tôi thận trọng với cư dân nơi đây, nhưng sau khi đi xung quanh được một lúc, chúng tôi nhận thấy rằng họ - “Ngạ quỷ” giống người hơn là xác sống/ma cà rồng. Họ hơi giống xác sống, nhưng dường như đủ thụ động để có thể giao tiếp, vì vậy chúng tôi đã thử hỏi một trong số họ về nơi chúng tôi có thể ở. Họ dường như không thể nói chuyện, nhưng họ biết thủ ngữ. Tôi thấy công sức học các lớp Ngôn Ngữ Kí Hiệu của Stanley cuối cùng cũng được đền đáp. Họ nói với chúng tôi rằng nếu chúng tôi mới đến thị trấn, chúng tôi nên đến cửa hàng tạp hóa địa phương để mua một giỏ quà bổ sung! Chà, tôi không bao giờ nghĩ rằng người dân ở một nơi gọi là Ngạ Quỷ Trấn lại hiếu khách như vậy. Và những người khác cũng đã ở đây, điều đó thực sự bất ngờ, khi xem xét phản ứng đầu tiên của bạn trước một bãi cát màu cam rộng lớn, chắc chắn sẽ không phải là đi và khám phá nó. Tất nhiên trừ khi bạn là chúng tôi.
Cửa hàng tạp hóa ở đây rất giống cửa hàng ở Frontroom, thậm chí chúng còn có điện và cả thực phẩm tươi sống nữa! Chúng tôi đi đến quầy chính gần phía sau cửa hàng và người quản lý, có tên là Brenda- bắt đầu giao dịch với Stanley. Chúa ơi, vào lúc họ giao dịch tôi không nhớ là Stanley đã học lớp Ngôn Ngữ Ký hiệu hay đăng ký vào câu lạc bộ Naruto nữa. Sau một hồi ra hiệu như cách Naruto dùng thuật thức, Brenda mở một cánh cửa vào cái nơi mà tôi cho là phòng đựng thức ăn và bước ra với hai giỏ quà được buộc gọn gàng. Lúc này tôi cảnh báo Stan rằng không nên tin tưởng những người này ngay lập tức vì- Đù, đó có phải bánh kem socola không?
Sau khi ăn, chúng tôi vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là thức ăn không có độc. Ai biết được những ngạ quỷ ăn những thứ tương tự như con người thay vì con người? Sau khi nhét đầy bánh ngọt và bánh mì vào miệng, Stanley bắt đầu hỏi xung quanh xem ở đây có một nhà nghỉ hay nơi nào đó mà chúng tôi có thể ở lại một lúc để nghỉ ngơi không. Cho đến khi chúng tôi tình cờ gặp một ngạ quỷ tên là Neil, người mà tôi cho là một ông già, kể từ khi tôi thấy ông ta cứ vung cây gậy vân sam bóng bẩy , vuốt ngược mái tóc trắng, đội mũ bát và đứng cái dáng cong vẹo cột sống. Ông ta đã ra dấu với chúng tôi, để đi đến “Trung Tâm Thị Trấn" và nói chuyện với những người sống trên đồi, chúng tôi sẽ nhận được thêm thông tin từ ông ta, nhưng ông ta đã ngủ quên giữa chừng. Stanley nói rằng anh ta không thực sự có thể nói hiểu hết những điều ông ta nói, những dấu hiệu ông ta tạo ra quá thô thiển và lười biếng, anh ta hầu như không hiểu được. Nhưng, tuân theo logic của những người già thông thái và chống lại khả năng phán đoán của chính mình, chúng tôi quyết định đi đến Trung Tâm Thị Trấn .
Dân số:
50+
Ngôn ngữ chung của Ngạ Quỷ:
- Viết tay
- Ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ
- Tiếng càu nhàu
- Cử chỉ tay
Trung Tâm Thị Trấn:
Sau khi đi theo sự chỉ dẫn của một vài ngạ quỷ khác, chúng tôi tìm thấy một bảng hiệu ghi
“TRUNG TÂM THỊ TRẤN HƯỚNG NÀY!!”
được viết bằng chữ lớn màu đỏ. Vì vậy, với thông tin tuyệt vời này trong tay, chúng tôi kéo cặp mông đang ngủ gật cùng cơn buồn nôn của mình đến ngôi nhà trên đỉnh đồi, dù tôi thấy nó giống một cồn cát hơn. May mắn thay có một con đường lát đá cuội dẫn chúng tôi đến nhà. Stanley bắt đầu cảm thấy thực sự mệt mỏi, vì vậy tôi hy vọng rằng những ngạ quỷ này có bút chì và giấy. Và cũng mong là thức ăn chúng tôi nhận được trước đó không bị nhiễm độc. Mắt tôi ngày càng ngứa và cảm giác buồn nôn nói trên ngày càng trầm trọng hơn. Cảm ơn chúa vì Trung Tâm Thị Trấn chỉ cách phần chính của thị trấn mười phút đi bộ, tôi không nghĩ Stan có thể đi thêm 12 km nữa. Lần này, đến lượt tôi hỏi, vì vậy trong khi Stanley ngồi xuống hiên và cố gắng hít thở đều.Tôi hít một hơi thật sâu và nhấn chuông cửa.
Bản Ghi Âm số 4
bắt đầu bản ghi.
…
Arthur: Xin chào?..
???: Hm? Ồ có vài vị khách đến ghé thăm chúng ta này Fred!
Fred: Khách ghé thăm? Debra lại đến rồi, chỉ bởi vì tôi cứ nói với cô ấy rằng chúng ta không cần một bộ lọc nước khác. Quan trọng gì việc nước có vị hơi khác, chúng làm gì có vị ! >
???: Khôngggg phảiiiii
Fred: Thở dài Này Bob anh có thể nói rõ cho tôi thay vì cứ càu nhàu được không.
Bob: Ồ- được thôi.
[Có thể nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ và tiếng bước chân, có thể nhìn thấy ánh mắt qua khe thư trên cửa.]
Bob: Hừm? Này! Fred chúng ta có vài vị khách con người ở đây!
Arthur: Ừm wow, Tôi không ngờ đấy.
Bob: Hở? À, chắc hẳn anh bạn cảm thấy khá lạ khi biết có một ngạ quỷ biết nói ở đây phải không? Khi mà không ai khác có thể. >
Arthur: Đúng vậy, dù bọn họ đã rất tốt với chúng tôi.
Fred: Ồ chào đằng đó- đừng bận tâm về Bob nhé anh ta… ờm khá là trẻ con tôi nghĩ vậy.
Arthur: Haha, tôi cũng đoán vậy.
Fred: Huh. Những thứ kia là mặt nạ phòng độc à?
Bob: À đúng rồi! Anh thường cần có bình dưỡng khí để có thể vào đây. Giờ thì, các anh chỉ có thể ở lại thêm một hoặc hai giờ nữa trước khi các triệu chứng trở nên trầm trọng đến mức không thể chữa được. >
Arthur: Tôi ừm có… ÔNG NÓI GÌ CƠ?
Stanley: Ugh, đừng có la lên anh bạn, tôi cảm thấy không… ughhh…
Arthur: Khốn kiếp, trước đó anh đã chạy liên tục hai km không nghỉ, bộ lọc không khí của anh hẳn phải hư hại từ lâu rồi.
Bob: Hít thở bằng mũi, điều đó ít nhất sẽ giúp lọc một số chất gỉ, ngăn cho chúng không xâm nhập và phá hủy phổi của anh.
Fred:Đợi ở đây, chúng tôi không được con người ghé thăm quá thường xuyên, nhưng chúng tôi có bình oxi phòng trường hợp họ đến thăm.Tôi sẽ đi và lấy chúng ngay bây giờ, hãy đảm bảo bạn của anh nằm thẳng nhất anh ấy có thể.
[Fred chạy nhanh trở lại nhà]
Arthur: Ồ cảm ơn chứa- mẹ nó. Bộ lọc không khí của anh đã hoàn toàn bị hư rồi. Stanley đừng có chết trước mặt tôi đấy.
[Fred nhanh chóng quay trở lại hiên nhà với hai bình oxi trong vòng tay]
Fred: Tôi trở lại rồi đây, này hãy lấy một bình cho cậu và một bình cho bạn của cậu.
Arthur: Ồ cảm ơn chúa- Tôi thật sự biết ơn hai ông. >
Bob: Này, không sao đâu anh bạn, hãy cảm thấy vui vì anh đã ở đây lâu hơn rất nhiều so với những người đã từng đến trung tâm thị trấn. Phần còn lại tôi không biết, họ đã cố gắng trở lại một chuyến đi nhưng họ không bao giờ ghé thăm. >
Arthur: Hừm điều đó mang lại cho tôi rất nhiều thứ để mong đợi đấy.
Bob: Này không vấn đề gì đâu bạn của tôi.
Arthur: Tôi- Fred Làm sao ông có thể sống chung với gã này vậy. >
Fred: Ừ thì.. một, tôi không thể. Hai, chúng tôi là thị trưởng của thị trấn này. Ba, anh ta thật sự là Ngạ Quỷ duy nhất tôi có thể nói chuyện mà không cần phải vẫy tay hay lãng phí bút chì và giấy. >
Arthur: Hai người là thị trưởng?Tôi có thể hiểu vì sao ông là thị trưởng, nhưng Bob? Dù rằng ngoài ông ra thì chỉ có ông ấy nói được thôi, nhưng nó vẫn…
Bob: Được rồi, được rồi, quá đủ chuyện về tôi rồi, giờ anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại ở đây không? Theo như tôi thấy thì có vẻ là anh đến từ M.E.G.
Arthur: Ừ thì, nều ông đã biết M.E.G. là ai, thì tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, tôi và Stanley ở đây ghi lại một tài liệu về thị trấn của các ông.
Fred: Hừm, nếu đó là vấn đế, tại sao các anh không để chúng tôi lo nốt những việc còn lại? Các anh có thể gọi cho cấp trên của mình và nói với họ rằng Thị trưởng của Ngạ Quỷ Trấn sẽ giúp họ viết tài liệu này không?
Arthur: Tôi-Tôi không biết nữa… Ý tôi là tôi chỉ mới gặp mấy ông… và tôi không… nhưng ông biết gì không, kệ mẹ chuyện đó đi. Đây, cầm lấy chiếc máy tính bảng này, nó là một thiết bị liên lạc kết nối thẳng đến cơ sở dữ liệu giao tiếp của M.E.G. Khi mà các ông đã ghi xong phần còn lại của tài liệu, hãy nhắn tin trực tiếp cho tôi sản phẩm cuối cùng.
Bob: Tôi có một câu hỏi.
Arthur: Hãy hỏi tất cả điều mà ông muốn.
Bob:Thứ này hoạt động giống như một chiếc máy tính bảng bình thường đúng không?
Arthur: Nếu ý anh là nó có các đoạn video trên internet không, thì chiếc máy tính bảng đó đã được cài đặt một ứng dụng lưu trữ mọi video trên Youtube đang tồn tại và liên tục được cập nhật do chúng tôi tạo ra. >
Bob: Được rồi! Vậy thì mọi thứ đã được quyết định, anh và bạn của anh sẽ quay trở về còn chúng tôi sẽ ghi phần còn lại của tài liệu cho anh!
Stanley: Được rồi… tôi nghĩ là tôi ổn rồi. Đã cảm thấy khá hơn rồi, chúng ta đi chứ?
Arthur: Ừ chúng ta nên đi thôi, cảm ơn mọi người vì mọi thứ nhé.
Fred: Đừng khách sáo… Các anh nên đi nhanh đi, những bình dưỡng khí đó sẽ không còn hoạt động lâu nữa nếu chúng ta cứ tiếp tục lảm nhảm, chúng tôi sẽ lo việc viết tiếp, chỉ cần đảm bảo rằng các anh còn sống để có thể ghé qua đây vào một lúc nào đó. >
kết thúc bản ghi.
Không Khí:
Không khí ở Level 99 chứa khoảng 30% chất rỉ sét, khiến nó cực kì nguy hiểm cho bất cứ ai đi vào mà không có bình dưỡng khí . Lớp gỉ sét có trong bầu trời và cát là những thứ tạo nên màu cam đặc trưng cho nơi này. Rất nhiều người đã đến được Dạ Quỷ Trấn, nhưng không ai trong số họ sống sót trở về. Hy vọng rằng Stanley và Arthur sẽ là những người đầu tiên làm được việc đó.
Ngạ Quỷ:
Những ngạ quỷ ở Level 99 rất thụ động và sẽ không trở nên kích động hơn mà không có lý do. Cũng giống như bất kỳ ai khác, họ không thích những người phiền phức hoặc những người tự ái. Họ không thể nói, nhưng họ hiểu tiếng Anh và luôn cố gắng giao tiếp tốt nhất có thể bằng ngôn ngữ cơ thể, phối hợp tay hoặc một số người trong số họ phải biết Ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ. Dù ngôn ngữ phổ thông ở Dạ Quỷ Trấn chỉ là những tiếng càu nhàu, vì đó dường như là điều duy nhất họ có thể nói. Tất nhiên vẫn có ngoại lệ cho điều này đó là Bob và tôi, chúng tôi dường như là những người duy nhất có khả năng diễn thuyết.
Lối vào và Lối thoát:
Lối vào:
Ở Level 4, có một cánh cửa cách mặt đất khoảng 30 cm, với một tấm biển treo ghi “Ngạ Quỷ Trấn”, được viết bằng chữ lớn màu đỏ.
Ở Level 11, có một cách cửa sập xuất hiện bất kì lơ lửng cách mặt đất khoảng 2 mét. Khi bạn mở cửa sập, một chiếc thang sẽ ngã ra và bạn có thể dùng nó để trèo lên Level 99.
Lối thoát:
Để thoát khỏi Level, bạn phải quay lại từ cùng một cánh cửa đã đi vào hoặc khám phá một cánh cửa khác dẫn đến các cấp độ khác.
Có một cánh cửa cách Dạ Quỷ Trấn khoảng hai km về phía Tây Bắc ghi chữ “Bể bơi” dẫn đến Level 7, dù vậy đây không phải là lối thoát khả thi vì cánh cửa sẽ đặt bạn ở dưới nước khi vào. Biến bạn thành thức ăn cho cá.
Có một cánh cửa khác cách Dạ Quỷ Trấn năm km về phía đông ghi chữ “Game thùng!!!” dẫn vào Level 389. Mở ra một lối đi nhỏ trong tủ quần áo dẫn tới phần chính của Level 389.
SoyShamoy
Bức ảnh được làm bởi tôi trong Sketchbook Autodesk