Xin chào, bạn đọc thân mến. Thật hân hạnh vì được gặp lại bạn một lần nữa. Mặc dù tôi rất muốn cùng các bạn nói chuyện phiếm lâu hơn, tôi e rằng lúc này thời gian rất quan trọng đối với tôi. Bạn thấy đấy, tôi đã bị vướng vào một chuyện kỳ lạ. Tôi cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ trong Thư Viện Thiên Nga, một sự hiện diện ở đây mà không no-clip hay thông qua những cuốn sách của tôi… Chuyện này xảy ra khá đột ngột, chỉ mới một giây trôi qua trước khi nó biến mất mà không để lại dấu vết gì. Thật đáng buồn vì tôi đã không thể đi vào suy nghĩ và tìm hiểu ý định của họ. Lúc đó tôi không quá để ý chuyện này, một vị khách vừa mới đến nên tôi đã mời họ chút trà. Khi họ rời đi, tôi bắt đầu dọn dẹp một vài nơi bụi bặm trên những giá sách… và sau đó tôi tìm được một bức thư. Một bức thư không phải viết bởi tôi. Nội dung của nó như sau:
Ngày 2 tháng 1 năm 3042:
Blanche thân mến. Tôi xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi. Tôi đã mang đến cho cô và những Tướng lĩnh của cô thật nhiều nỗi đau và áp lực. Tội đã không nhận ra điều đó. Tôi thực sự không. Tôi đã nghĩ rằng những gì mình đang làm là đúng.
Tôi đã sai.
Họ đã sai.
Tôi không rõ rằng tôi thực sự có phải là người đã đem sự phá hủy đến với thư viện của cô không. Bất kể sau này cô nghĩ tôi là loại người như thế nào, ít nhất tôi phải cho cô biết rằng tôi xin lỗi. Tôi thực sự không biết mình phải nói câu này bao nhiêu lần. Tôi chỉ cảm thấy tồi tệ trước những sự kiện sắp xảy ra… và tôi không biết chúng có phải là do lỗi của tôi hay không.
Hãy để tôi kể với cô về những sự kiện sắp tới.
Những gì sẽ trỗi dậy và ngã xuống.
Rất nhiều Thế Lực đang tìm đến cô. Những Thế Lực nguy hiểm. Mặc dù rất đáng sợ nhưng cô sẽ không bỏ cuộc. Tôi đã từng mang một sự hiện diện nguy hiểm đến với thư viện của cô. Họ đến từ tương lai xa xôi. Và họ rất mạnh. Những chiến binh hung tợn sẽ không từ bất cứ giá nào vì tương lai hoàn hảo của họ. Kể cả với cái giá là phá hủy tương lai của những người khác. Chúng tôi được biết đến là Hội Tương Lai Phi Hoàn Mỹ. Chúng tôi đã nghĩ rằng đó là cách duy nhất… rằng mọi người xứng đáng được ở dưới này. Tôi đã nghĩ rằng đó là cách duy nhất.
Cô sẽ tạo ra một thứ ngôn ngữ tuyệt diệu. Một sự hiểu biết về kiến thức lớn lao chỉ bằng một cái chạm ngón tay của cô. Một lời nói không cần lời. Một tác phẩm bằng phép thuật vượt xa tầm hiểu biết của mọi người. Phát minh của cô sẽ thay đổi thực tại vượt xa những gì tiềm năng con người có thể làm. Điều này dường như không thể, nhưng cô đã làm được. Nó thực sự rất tráng lệ.
Tôi không thể tin nổi mình đã làm những gì để phá hủy một tác phẩm kinh người như thế.
Tôi xin lỗi.
Nhưng có một vài điều cô phải làm để ngăn chặn chuyện này.
Cô phải nghe theo lời của Những Người Trong Giấc Mơ và lắng nghe tiếng khóc đau buồn của họ. Cho những Phe Phái khác thấy tiềm năng của cô và cho họ biết rằng không có gì phải sợ hãi trước vẻ đẹp của phép thuật. Cô phải dẫn dắt Hội của cô với một niềm đam mê mãnh liệt và không sợ hãi trước bất kỳ thứ gì. Tôi sẽ ở đó với cô. Tôi sẽ cảm thấy rất bối rối… nhưng cô phải cho tôi thấy được vẻ đẹp của sự bí ẩn. Từ đó tôi sẽ hiểu ra.
Từ đó tôi sẽ sát cánh cùng cô. Cùng với nhau.
Khi mọi chuyện gần kết thúc cô đã nói với tôi rằng cô muốn hiểu cảm giác là một con người như thế nào. Làm cách nào để truyền đạt lại những cảm xúc mà chúng tôi có. Làm cách nào để chia sẻ những cảm xúc đó với chúng tôi. Cách để cảm nhận cùng với chúng tôi.
Cô đã làm được. Và tôi tự hào về cô.
Nhưng… tôi không biết liệu cô cũng sẽ nói câu này với tôi không. Vì những gì tôi đã làm với cô và những ước mơ của cô. Tôi xin lỗi.
…
Nhưng vẫn chưa quá muộn để thử lại đâu.
Cô là một trong những người bạn tốt nhất tôi từng có. Và tôi mong rằng tôi có thể làm điều gì đó để sửa lại những lỗi lầm mà tôi đã gây ra.
Cảm ơn cô.
Vì tất cả mọi thứ.
Thêm nữa, chúc mừng sinh nhật. Tôi chưa từng quên đâu.
Ngày 2 tháng 1 năm 3042… Theo như lịch của con người, đây là… một ngàn hai mươi hai năm sau? Làm sao có thể? Milly Lestry… Cho dù anh là ai, có vẻ anh biết về dự án ngôn ngữ nho nhỏ của tôi… Cũng đã một khoảng thời gian từ lần cuối tôi sử dụng những kiến thức về bói toán của mình rồi, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy những dấu hiệu của thao túng thời gian khi tôi thấy dòng chữ này… Hội Tương Lai Phi Hoàn Mỹ. Tôi hiểu rồi. Có vẻ dự án nho nhỏ này của tôi quan trọng hơn tôi nghĩ, và dường như thời gian của tôi không còn nhiều. Tôi phải đẩy nhanh nghiên cứu của mình. Và nếu thao túng thời gian có liên quan… Tôi phải chuẩn bị để bảo vệ Thư Viện Thiên Nga một lần nữa. Tạm biệt, bạn đọc thân mến. Và cảm ơn vì đã dành thời gian quý báu của mình cho tôi.